Tằng Tích Đức vươn tay vào, nhẹ nhàng lấy ra mấy viên Vong Xuyên Qua Nhãn.
Tằng Tích Đức cẩn thận quan sát những viên qua nhãn này, phát hiện chỉ có một viên đạt chất lượng tốt nhất, đã trở thành một món pháp khí tự nhiên.
Mấy viên còn lại vẫn còn kém một chút mới đạt đến đẳng cấp pháp khí. Tằng Tích Đức nhìn viên qua nhãn trên đầu ngón tay: “Vậy là mục đích chuyến này của ta đã đạt được.”
Tôn Linh Đồng: “Hả? Tiền bối ngàn dặm xa xôi đến Vong Xuyên Tiên Thành, cam tâm mạo hiểm, chỉ để trộm thứ này thôi sao?”